02/9/2020
MẸ VÀ CON TRAI
Nguyễn thị Mây
|
|
Dẫn nhập:
Hôm nay, NTM xin chia sẻ với các bạn niềm vui lớn của gia đình. Bài viết MẸ VÀ CON TRAI đã đạt giả khuyến khích trong cuộc thi viết NGƯỜI CON HIẾU THẢO và được in trong tuyển tập NGƯỜI CON HIẾU THẢO, Tủ sách Tuổi Trẻ và NXB TRẺ 2012.
Thưa các bạn, niềm vui lớn của gia đình mình là vì nhân vật trong bài viết chính là em trai ruột của mình. Em được độc giả bình chọn là nhân vật yêu thích nhất. Em được báo tuổi trẻ vinh danh và thưởng 20 triệu với thành tích là một người con hiếu thảo đáng được nêu gương.
Riêng NTM, ngoài số tiền thưởng của giải khuyến khích là 2 triệu , còn được thưởng thêm 1 triệu vì đã giới thiệu một tấm gương mà độc giả báo Tuổi Trẻ yêu thích nhất.
NTM cám ơn các bạn đã dành thời gian đọc bài viết này. Mến chúc các bạn luôn an vui, hạnh phúc. Trân trọng!
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Tự truyện
MẸ VÀ CON TRAI
“Chiều chiều, khi nắng nhạt dần, người đàn ông tóc muối tiêu bước khập khiễng, gò lưng đẩy một chiếc xe lăn đi dọc phố. Trên đó có một bà cụ tóc bạc phơ phơ. Chẳng biết người đàn ông nói gì mà bà cụ cười hớn hở, mãn nguyện và hạnh phúc!”
Đó là hình ảnh mà những người ở khóm 1, Phường 4, thành phố Trà Vinh thường nhìn thấy. Họ không còn lạ gì Tư Long. Có người còn gọi Nguyễn Ngọc Long là Long Cà Xích. Bởi một chân teo tóp nên khi bước đi, như vẽ lên mặt đường những dấu hỏi buồn bã. Tuy khuyết tật nhưng tấm lòng hiếu thảo của Tư Long khiến ai cũng quý trọng.
Ba theo người đàn bà khác khi chúng tôi còn rất bé. Mẹ tảo tần nuôi ba đứa con. Rồi Chị hai theo chồng định cư ở Canada. Tôi cũng có gia đình và ra riêng. Chỉ có vợ chồng Tư Long sống bên mẹ.
Tư Long sinh năm 1956, nhỏ hơn tôi ba tuổi. Định mệnh đã lấy mất sự cân bằng trên đôi chân em tôi. Khiến dáng đi của em liêu xiêu.
Năm 1990, chị hai rước mẹ qua Canada để phụng dưỡng. Những ngày sống ở đó mẹ đầy đủ về vật chất nhưng nỗi nhớ quê hương khiến mẹ bị trầm uất và mất dần trí nhớ. Giữa nhập nhằng mê mê tỉnh tỉnh, mẹ đòi về Việt Nam. Mẹ muốn chết ở quê hương và được an nghỉ bên cạnh mộ ông bà ngoại. Vậy là chị đưa mẹ hồi hương. Để mẹ được thoải mái, chị cho xây lại nhà, mua đầy đủ đồ gia dụng hiện đại và trang sức cho mẹ. Nhưng rồi tôi và chị nhận ra những thứ ấy không cần thiết đối với một người mất trí nhớ. Hạnh phúc đến với mẹ chỉ bằng tấm lòng yêu thương, sự chăm sóc chu đáo, chân thành của đứa em trai.
Trước đây, Tư Long sinh sống bằng nghề thợ hồ, rồi chuyển sang nghề khiêng heo thuê cho lái. Tư Long bị heo hất té mãi, nên người ta không thuê nữa. Em chuyển sang trồng kiểng, tạo dáng và bán bon sai. Khi giới trồng hoa kiểng vừa biết đến tay nghề của em tôi thì mẹ về. Nó gác hoa kiểng lại một bên để chăm sóc mẹ.
Sáng sớm, Tư Long mua đồ điểm tâm rồi pha một ly cà phê sữa cho mẹ. Mẹ thường làm nũng, phải vừa kể chuyện vui vừa đút mẹ mới há miệng. Tư Long có cả một kho chuyện hài để chọc mẹ cười. Xong, Nó tắm cho mẹ. Lẽ ra người tắm cho mẹ phải là tôi chứ không phải con trai. Nhưng tôi mãi lo việc trường rồi đến việc nhà. Cũng may, Tư Long vốn hiếu thảo, chẳng đòi hỏi ai phụ giúp. Sau khi tắm, mẹ ngủ ngon lành. Trong lúc đó, Tư Long giặt quần áo cho mẹ. Đến bữa ăn trưa, mẹ thường lười nuốt, cứ nhơi nhơi như con nít. Em lại bày đủ trò cho mẹ nuốt. Những ngày mưa, mẹ cứ vô tư tiểu trong quần liền liền. Tư Long lau rửa, giặt giũ liền liền. Quần áo chưa kịp khô em phải ủi mãi. Tôi gợi ý cho mẹ dùng tả người già, em lưỡng lự vì sợ mặc vậy nực và bị hâm. Nó bảo thà cực mà mẹ an toàn.
Một hôm, mẹ bỗng đòi gánh bún bì ra chợ, đòi ra bờ sông, nơi đứa con gái thứ ba khi gánh nước trợt chân té xuống. May là cứu kịp. Mẹ đòi ra bến xe, nơi ngày nào tiễn con gái lớn lên Sài Gòn tìm việc làm. Chị em tôi mừng quýnh. Liền mua chiếc xe lăn để có thể đưa mẹ tới những nơi ngày xưa gắn bó với mẹ, may ra trí nhớ hồi phục. Vậy là mẹ bắt đầu những cuộc dạo chơi cùng với đứa con trai. Nhờ những cuộc dạo chơi đó, mẹ tôi nhớ mình có ba đứa con. Con lớn có xe hơi và biệt thự. Con gái thứ ba làm cô giáo, nhà nghèo nhưng cũng chưa nghèo bằng con trai út. Vùng ký ức bạc phếch trong mẹ chỉ thấp thoáng những khoảnh khắc buồn khổ hay hạnh phúc mà thôi. Trong miền nhớ ấy, hình bóng đứa con trai suốt đời lẩn quẩn bên mẹ hiện ra rõ nét nhất. Mẹ cười ngô nghê, lạ lẫm!
Ngày giáp tết, mẹ bảo muốn đi chợ. Tư Long vội đẩy xe đưa mẹ từ chợ hoa xuống chợ bánh mứt. Chợ tết đông, người ta chen lấn làm Tư Long chúi nhủi. Đầu va vào cán xe lăn bầm một lỏm. Mẹ kêu lên “Có sao không Long?”. Em òa khóc! Không phải vì đau mà vì mẹ đã nhớ và gọi đúng tên em. Chiếc xe lăn trở về đầy ắp hương vị tết. Mẹ và em chắc vui nên cười nói huyên thiên. Mắt tôi cay xè, nửa thương mẹ, thương em, nửa tủi hổ.
Mẹ tôi đã mất gần một năm. Bà trút hơi thở sau cùng cũng trên đôi tay gầy guộc của em tôi. Em đã sống một cuộc đời đáng sống như lời hiền nhân xưa khuyên dạy về đạo làm con.
Nguyễn Thị Mây
Tác giả Nguyễn thị Mây
|
|
|
|