30/9/2020
Truyện trinh thám:
- Lê văn Lý - |
|
MẮM RUỐC VŨNG TÀU (P2)
Kim run sợ trả lời. Rồi oà khóc. Lương nín lặng để cho Kim dịu xuống. Anh Đưa cho Kim giấy lau mắt. Kim thở dài hít một hơi trong lòng ngực, rồi bắt đầu.
· Dạ, em biết em đã làm sai, nhưng em bị bắt buộc không làm cho việt cộng thì không được. Nếu em không làm thì mẹ em , bà cụ ở quê sẽ bị tụi nó giết chết. Ở quê em, nó bắt mẹ em làm con tin. Nhiều lần em về dẫn mẹ trốn đi nhưng không thoát được. Tụi nó canh nhà em ngày đêm rất kỹ.
· Vậy quê của em ở đâu?
· Dạ quê em ở Củ Chi.
· Ai đưa cho em tên để em lấy hồ sơ hủy bỏ?
· Dạ cái đó là do Liễu cung cấp cho.
· Vậy Liễu là cán bộ hướng dẫn?
· Dạ đúng vậy, Liễu là cán bộ công tác thành hướng dẫn một tổ liên lạc.
· Em có biết Liễu ở đâu không?
· Dạ em không biết, Liễu chỉ đưa và đón em ở góc đường Trần Hưng Đạo, Nguyễn Cư Trinh.
· Khi nào muốn gặp thì em làm sao?
· Lại quán Hải Ký góc đường, mua một ly chanh đá và một ly cà phê đen để trước mặt. Đợi mười lăm phút thì có người mặt aó trắng đội nón đỏ đi ngang qua ba lần thì ra ngoài sẽ có người lái xe Vespa trắng đón đến điểm hẹn.
· Mật khẩu gặp nhận nhau là gì?
· Đi coi cọp sở thú.
Người lái xe trả lời.
· Đi Gò Vấp trước được không?
Lương hỏi tiếp.
· Làm sao em giao hàng?
· Khi em giao hàng thì giỏ đựng phải là màu tím và họ sẽ đưa cho giỏ màu trắng đem về, trong đó có mật lịnh và danh sách lấy chỉ bản tiếp tục.
· Cô đã đánh cấp chỉ bản bao lâu?
· Dạ khoãng sáu tháng.
· Em muốn khai thiệt nhưng không biết có ai cứu mẹ em được không?
Kim ngập ngừng.
· Nên em không dám thú tội. Tụi nó theo em rất kỹ. Em sợ, nếu có gì xãy ra mẹ em không sống nổi. Em chỉ có mẹ gìa bị quản thúc ở quê. Em không nghe lời nó thì em phải làm sao cứu mẹ đây?
Kim lạc giọng, nói trong nước mắt.
· Thiếu Úy Cứu em, em không muốn phản bội quốc gia, em không muốn làm cho việt cộng. Em sẽ làm...
Lương nhấn mạnh.
· Em sẽ làm bất cứ đều gì anh muốn phải không?
· Dạ... em sẽ làm.
· Em cho biết trong bao lâu nếu không liên lạc được em thì em sẽ bị cháy?
· Dạ... một tháng.
· Ai cho em biết vấn đề nầy?
· Dạ, Liễu.
· Em có biết Liễu làm việc cho ai không?
· Dạ, em không biết, nhưng em được Liễu cho tiền mỗi lần em đem được chỉ bảng ra ngoài.
· Bao nhiêu tiền một chuyến?
· Dạ mười ngàn.
· Mười ngàn? Thật nhiều đó...
· Ngoài Liễu ra còn có ai tiếp xúc với em nữa?
· Dạ... có ngừơi khác nữa có hai cô gái khác em không rõ tên chỉ biết mặt, chưa bao giờ nói chuyện.
· Làm sao em biết?
· Dạ, ở quán cà phê, khi Liễu bước ra thì có người chạy xe đến, có khi thay phiên nhau chở Liễu.
· Chừng bao nhiêu tuổi?
· Dạ... một cô chừng hai mươi có vẻ là sinh viên, còn cô kia khoảng ba mươi có vẻ đi làm.
· Còn chi tiết nào để nhận dạng hai cô nầy không?
· Cô trẻ tóc dài mặt trắng, cô lớn hơn thì uốn tóc mặt hơi đen hơn nhưng ăn mặt thì diện lắm.
Lương nhấn chuông, Minh mở cửa bước vào.
· Anh Minh đem cô Kim vào tạm giam, tôi sẽ trình thượng cấp quyết định.
Kim đi theo Minh và quay lại nói với Lương.
· Em đợi Thiếu úy.
Thiếu Tá Tài trình với Trung tá giám đốc và chương trình phản gián cũng như sự phối hợp với khối đặc biệt, tư pháp đang ráo riết giăng lưới.
Kim đến quán Hải Ký đúng giờ bốn giờ chiều, ly cà phê và ly đá chanh để trước mặt, người đội nón đỏ đi qua ba lần thì chiếc xe vespa trắng ghé tới. Kim hồi hộp để giỏ màu tím trên bàn, người con gái trẻ tóc dài mặt áo ngắn màu hồng bước vào để giỏ trắng dưới bàn lấy giỏ tím không nói lời nào, bước ra vừa lên xe Vespa thì chiếc xe Honda 90 chở hai thanh niên chạy ngang đâm vào chiếc Vespa ngã xuống, Cô gái trên xe Vespa ngã xuống nhưn tay vẫn nắm chặc vỏ màu tím. Hai thanh niên không giật được giỏ phóng ga chạy mất dạng. Mọi chuyện xãy ra chỉ trong mấy phút bỏ lại cô gái aó màu hồng đang cố gắng đứng vậy thanh niên đeo kính mát bên đường bước nhanh đến đở cô gái thì xe jeep cảnh sát công lộ chạy đến. Người hiếu kỳ đứng đên đường nhìn ra trong lúc cảnh sát công lộ đang hỏi nhân chứng chung quanh.
Thanh niên đeo kính mát đở cô gái nạn nhân dậy.
· Cô có sao không? Đầu gối bị rách rồi.
· Dạ... chỉ hơi đau đầu gối.
· Tôi tên Phúc, còn cô tên gì?
· Dạ... em tên Thu.
Cảnh sát công lộ bước tới.
· Cô lái xe Vespa phải không?
· Dạ...
· Cô cho tôi coi chủ quyền của xe và bằng lái.
· Dạ... chủ quyền và bằng lái em để ở nhà không có đem theo.
· Tôi đem xe về cảnh sát giao thông đường Trần Hưng Đạo. Gọi người nhà đem giấy chủ quyền, giấy lưu hành và bằng lái đến văn phòng nhận xe lại.
· Chúng tôi chở cô về lập biên bản tai nạn và điều tra chiếc xe đụng cô.
· Cô có nhận rõ người chạy xe đụng cô không?
· Dạ... không, xảy ra nhanh quá tôi không kịp thấy thì xe Honda đã chạy mất.
· Cô nhận thấy xe màu gì không?
· Dạ... màu đỏ.
· Người chạy xe đó đàn ông? Hay đàn bà? Mấy người trên xe đó?
· Dạ hai người, hai thanh niên.
· Cô có mất gì không?
· Dạ... không.
· Cô có thương tích gì không?
· Dạ... không chỉ bị trầy và rách đầu gối.
Thu bước ra khỏi phòng cảnh sát công lộ định đón xe thì Phúc ngừng xe Honda kế bên.
· Cô Thu đón xe đi về phải không?
· Dạ...
· Tôi đang chạy xe ôm. Ngoài giờ đi học tôi chạy xe kiếm thêm để trả tiền nhà trọ, và tiền học.
· Tôi đưa cô về...đi một chuyến làm quen.
· Em không có mang tiền theo.
· Khi nào trả cũng được, coi như làm quen cô thôi.
Thu lên xe Phúc chạy nhanh về phía trước.
· Cô đi đâu?
· Em đi Phú Nhuận.
Phúc vừa chạy vừa hỏi.
· Thu vẫn còn đi học?
· Dạ... em vẫn còn đi học. Em học đại học Vạn Hạnh.
· Ban gì?
· Kinh doanh.
· Còn anh học trường nào? Học ban gì?
· Tôi học luật đại học luật Sàigòn.
· Hân hạnh làm quen với cô. Khi nào cần cô gọi tôi sẽ đến đưa cô đi.
· Hân hạnh quen anh.
· Mấy thằng công lộ nầy làm khó muốn ăn tiền mình. Đã bị đụng xe còn bị giữ xe nữa. Thiệt là phiền.
· Anh có quen ai trong cảnh sát công lộ không?
· Tôi...
Phúc hơi ngập ngừng. Thu nói nhanh.
· Anh không quen thì em cũng chịu.
Phúc trả lời.
· Có quen, nhưng không biết giúp gì cho Thu không? Anh ta làm chức cũng nhỏ lắm.
· Có quen thì được, em sẽ đưa tiền lo nếu anh nầy nhận tiền lo.
· Ừ, như vậy có lẽ được.
· Sao Thu không đem giấy tờ đến cho cảnh sát công lộ coi thì mình lấy xe lại có gì trỡ ngại.
· Xe Thu mua của người ta cầm thế, nên chưa có giấy chủ quyền. Người bán xe hứa sẽ đưa cho Thu sau ba tháng, nhưng chưa tới ngày Thu đã lấy chạy.
· Ừ được rồi, mình sẽ nói với anh bạn lo chạy đem xe ra cho Thu.
Kim lạc giọng, nói trong nước mắt.
· Thiếu Úy Cứu em, em không muốn phản bội quốc gia, em không muốn làm cho việt cộng. Em sẽ làm...
Lương nhấn mạnh.
· Em sẽ làm bất cứ đều gì anh muốn phải không?
· Dạ... em sẽ làm.
· Em cho biết trong bao lâu nếu không liên lạc được em thì em sẽ bị cháy?
· Dạ... một tháng.
· Ai cho em biết vấn đề nầy?
· Dạ, Liễu.
· Em có biết Liễu làm việc cho ai không?
· Dạ, em không biết, nhưng em được Liễu cho tiền mỗi lần em đem được chỉ bảng ra ngoài.
· Bao nhiêu tiền một chuyến?
· Dạ mười ngàn.
· Mười ngàn? Thật nhiều đó...
· Ngoài Liễu ra còn có ai tiếp xúc với em nữa?
· Dạ... có ngừơi khác nữa có hai cô gái khác em không rõ tên chỉ biết mặt, chưa bao giờ nói chuyện.
· Làm sao em biết?
· Dạ, ở quán cà phê, khi Liễu bước ra thì có người chạy xe đến, có khi thay phiên nhau chở Liễu.
· Chừng bao nhiêu tuổi?
· Dạ... một cô chừng hai mươi có vẻ là sinh viên, còn cô kia khoảng ba mươi có vẻ đi làm.
· Còn chi tiết nào để nhận dạng hai cô nầy không?
· Cô trẻ tóc dài mặt trắng, cô lớn hơn thì uốn tóc mặt hơi đen hơn nhưng ăn mặc thì diện lắm.
Lương nhấn chuông, Minh mở cửa bước vào.
· Anh Minh đem cô Kim vào tạm giam, tôi sẽ trình thượng cấp quyết định.
Kim đi theo Minh và quay lại nói với Lương.
· Em đợi Thiếu úy.
Thiếu Tá Tài trình với Trung tá giám đốc và chương trình phản gián cũng như sự phối hợp với khối đặc biệt, tư pháp đang ráo riết giăng lưới.
Kim đến quán Hải Ký đúng giờ bốn giờ chiều, ly cà phê và ly đá chanh để trước mặt, người đội nón đỏ đi qua ba lần thì chiếc xe vespa trắng ghé tới. Kim hồi hộp để giỏ màu tím trên bàn, người con gái trẻ tóc dài mặt áo ngắn màu hồng bước vào để giỏ trắng dưới bàn lấy giỏ tím không nói lời nào, bước ra vừa lên xe Vespa thì chiếc xe Honda 90 chở hai thanh niên chạy ngang đâm vào chiếc Vespa ngã xuống, Cô gái trên xe Vespa ngã xuống nhưng tay vẫn nắm chặc vỏ màu tím. Hai thanh niên không giật được giỏ phóng ga chạy mất dạng. Mọi chuyện xãy ra chỉ trong mấy phút bỏ lại cô gái aó màu hồng đang cố gắng đứng vậy thanh niên đeo kính mát bên đường bước nhanh đến đở cô gái thì xe jeep cảnh sát công lộ chạy đến. Người hiếu kỳ đứng đên đường nhìn ra trong lúc cảnh sát công lộ đang hỏi nhân chứng chung quanh.
Thanh niên đeo kính mát đở cô gái nạn nhân dậy.
· Cô có sao không? Đầu gối bị rách rồi.
· Dạ... chỉ hơi đau đầu gối.
· Tôi tên Phúc, còn cô tên gì?
· Dạ... em tên Thu.
Cảnh sát công lộ bước tới.
· Cô lái xe Vespa phải không?
· Dạ...
· Cô cho tôi coi chủ quyền của xe và bằng lái.
· Dạ... chủ quyền và bằng lái em để ở nhà không có đem theo.
· Tôi đem xe về cảnh sát giao thông đường Trần Hưng Đạo. Gọi người nhà đem giấy chủ quyền, giấy lưu hành và bằng lái đến văn phòng nhận xe lại.
· Chúng tôi chở cô về lập biên bản tai nạn và điều tra chiếc xe đụng cô.
· Cô có nhận rõ người chạy xe đụng cô không?
· Dạ... không, xảy ra nhanh quá tôi không kịp thấy thì xe Honda đã chạy mất.
· Cô nhận thấy xe màu gì không?
· Dạ... màu đỏ.
· Người chạy xe đó đàn ông? Hay đàn bà? Mấy người trên xe đó?
· Dạ hai người, hai thanh niên.
· Cô có mất gì không?
· Dạ... không.
· Cô có thương tích gì không?
· Dạ... không chỉ bị trầy và rách quần ở đầu gối.
Thu bước ra khỏi phòng cảnh sát công lộ định đón xe thì Phúc ngừng xe Honda kế bên.
· Cô Thu đón xe đi về phải không?
· Dạ...
· Tôi đang chạy xe ôm. Ngoài giờ đi học tôi chạy xe kiếm thêm để trả tiền nhà trọ, và tiền học.
· Tôi đưa cô về...đi một chuyến làm quen.
· Em không có mang tiền theo.
· Khi nào trả cũng được, coi như làm quen cô thôi.
Thu lên xe Phúc chạy nhanh về phía trước.
· Cô đi đâu?
· Em đi Phú Nhuận.
Phúc vừa chạy vừa hỏi.
· Thu vẫn còn đi học?
· Dạ... em vẫn còn đi học. Em học đại học Vạn Hạnh.
· Ban gì?
· Kinh doanh.
· Còn anh học trường nào? Học ban gì?
· Tôi học luật đại học luật Sàigòn.
· Hân hạnh làm quen với cô. Khi nào cần cô gọi tôi sẽ đến đưa cô đi.
· Hân hạnh quen anh.
Phúc nói nhỏ cho Thu nghe.
· Mấy thằng công lộ nầy làm khó muốn ăn tiền mình. Đã bị đụng xe còn bị giữ xe nữa. Thiệt là phiền và xui xẻo.
· Anh có quen ai trong cảnh sát công lộ không?
· Tôi...
Phúc hơi ngập ngừng. Thu nói nhanh.
· Anh không quen thì em cũng chịu.
Phúc trả lời.
· Có quen, nhưng không biết giúp gì cho Thu không? Anh ta làm chức cũng nhỏ lắm.
· Có quen thì được, em sẽ đưa tiền lo nếu anh nầy nhận tiền lo.
· Ừ, như vậy có lẽ được.
· Sao Thu không đem giấy tờ đến cho cảnh sát công lộ coi thì mình lấy xe lại có gì trỡ ngại.
· Xe Thu mua của người ta cầm thế, nên chưa có giấy chủ quyền. Người bán xe hứa sẽ đưa cho Thu sau ba tháng, nhưng chưa tới ngày Thu đã lấy chạy.
· Ừ được rồi, mình sẽ nói với anh bạn lo chạy đem xe ra cho Thu.
· Mai gặp anh, cho Thu xuống tại đây.
· Sao vậy? Mình đưa Thu tới nhà.
· Không được đâu anh, ba mẹ Thu sẽ la.
· Thì nói là Thu đi xe ôm. Hay bạn cùng trường đưa về.
· Thu không quen nói dối ba mẹ. Xe bị kéo rồi còn đi về thông thả vui vẻ thật thấy không ổn.
· Mai gặp Thu tại quán nầy. Chín giờ Thu có lớp. Hai giờ chiều sẽ gặp anh.
· Ừ, mai gặp lại Thu. Cho anh số điện thoại, Có gì Anh có thể gọi Thu không?
· Không được đâu, Thu sẽ gặp anh sau.
· Anh hỏi bạn anh hay người quen làm ở Cảnh sát công lộ, Thu cần bao nhiêu tiền để chuộc xe ra ngày mai.
· Ừ, để anh cho Thu biết ngày mai.
· Mai gặp.
· Ừ mai gặp. Hai giờ chiều.
Liễu ngồi đối diện với Lương tại phòng điều tra của Sở Khai Thác.
· Cô Liểu tôi đã có bằng chứng và lời khai về cô. Chúng tôi muốn cô hợp tác.
· Mấy anh muốn tôi làm sao?
· Chúng tôi muốn cô trả lời để chúng tôi rõ ràng.
· Tôi đã bị bắt vô đây, thì tôi sẽ khai những gì tôi biết.
· Cô cho biết tên và những người cộng tác với cô.
· Tôi tên là Phan kim Liễu.
· Tên thật?
· Dạ... tên trong giấy.
· Tên thật, tên mẹ đẻ, bí danh? Bao nhiêu tuổi? Gia đình?
· Tên thật Lượm, bí danh Lượm Sài Gòn. Hai mươi sáu tuổi. Chưa có gia đình.
· Tôi muốn có danh sách cô đã lấy những chỉ bản dấu tay trong sở căn cước.
· Tôi không có giữ tại đây. Tổ trưỡng của tôi giữ chỉ cho tôi biết khi nào cần lấy.
· Làm sao gặp tổ trưỡng của cô? Mật khẩu khi nhận nhau?
· Đến nhà tại Phú Nhuận. Số 425 hẽm 5, phường 8. Bấm chuông hai ngắn một dài. Mật khẩu cộng mười.
· Tổ trưởng là đàn ông?
· Tổ trưởng là đàn bà.
· Bí danh? Bao nhiêu tuổi?
· Cô Út Nhuận, khoảng ba mươi tuổi, người dáng thon đẹp.
Lương đưa lời khai của Liễu cho Thiếu Tá Tài nhận xét. Nha ANCL trong ba mươi ngày phải khám phá cho hết hệ thống xâm nhập của việt cộng có đường dây đi khá sâu vào trong nội bộ của cảnh sát. Chương trình xâm nhập phát ra từ Trung Tâm Huấn Luyện Rạch Dừa, đến sở Căn Cước Bộ Tư Lịnh. Đến khám phá nội tuyến đi vào các cuộc địa phương. Để tránh và làm lạc hướng của báo chí và bọn nằm vùng còn bên ngoài vòng. Bộ Tư Lịnh cho sở Tư Pháp loan tin, bắt được qủa tang ăn cắp chỉ bản cho thanh niên trốn quân dịch và con các nhà buôn người tàu tại Sài Gòn Chợ Lớn. Cuộc chạy đua thời gian ba mươi ngày làm cho toán khai thác và Nha ANCL cùng các nhân viên của các cơ quan khác thuộc Bộ Tư Lịnh Cảnh Sát hoạt động trong vòng bí mật không ngừng.
· Anh cho khối đặc biệt thông báo trưởng G tại cuộc Phú Nhuận xác định địa chỉ và cơ sở địa hình tại đó. Mình sẽ đi đêm một chuyến tại đó.
Thiếu Tá Tài im lặng một lúc rồi nhìn Thiếu Úy Lương.
· Có tin gì về Trung Sĩ Huy, Tài Xế Hiếu và Thiên Hương Mấm ruốc không?
· Dạ... có báo cáo Trung Sĩ Huy , tài xế Hiếu và Thiên Hương là một tổ cùng họat động tại địa bàn Trung Tâm Rạch Dừa. Phòng ANCL tại Trung tâm đang theo dỏi chờ ngày tóm trọn khi có lịnh. Trưởng G tại Vũng Tàu được baó động đỏ. Màn lưới đang thu gọn chờ ngày kéo lên.
· Còn tin gì về phòng Chỉ bản?
· Thưa Thiếu Tá, có mấy nhân viên cảnh sát mình tại địa phương có hai căn cước và đang làm nội tuyến cho việt cộng. F và G đặc biệt đang bỏ lưới chờ lịnh từ trung ương.
· Vậy mình cần làm nhanh hơn, cho người mua chuộc và biến hai người bị bắt làm gián điệp lại cho mình.
· Người nào có thể làm cán bộ điều khiển cho nhiệm vụ nầy?
· Đã có người tìm ra đầu mối từ cảnh sát giao thông.
· Người chạy xe Vespa trắng không phải là chủ nhân của chiếc xe. Một người khác, và tên chủ quyền là tên giả. Chủ tên thật là một quân nhân cấp đại uý của không đoàn 9 tại Tân Sơn Nhứt.
· Người chạy xe tên Thu đang học đại học Vạn Hạnh, làm trong ban Đại Diện sinh viên của trường nầy.
· Phúc ghé xe vào bên lề đường, Thu nhanh nhẹn phóng xuống xe và bước về phía trước nói lời từ giả Phúc.
· - Cám ơn anh đưa em về.
· Phúc cầm tay Thu, ánh mắt thật âu yếm nhìn Thu.
· - Ừ thôi Thu về. Mai hẹn gặp ở đâu?
· Thu cũng âu yếm nhìn Phúc, đôi mắt chớp long lanh
· - Hai giờ chiều, Quán sinh tố T bình Phương. Anh hỏi bạn anh rồi cho em biết để em có thể lo liệu.
· - Quán tên lạ quá. Ở đâu vậy? Chuyện bạn anh thì anh sẽ lo giúp em.
· - Quán gốc đường Nguyễn Cư Trinh và Trần hưng Đạo Quận hai, tên quán Thanh Thanh gọi tắc là T bình Phương. Khi anh vào quán Hải Ký có người đưa giấy báo của em viết 2.4.TB. Thì hiểu số đầu là ngày trong tuần, số kế là giờ hẹn, TB là T bình phương là quán Thanh Thanh. Đọc là thứ hai, bốn giờ quán Thanh Thanh.
· - À anh hiểu rồi. Chắc em có đọc tiểu thuyết trinh thám nhiều nên viết hẹn cũng thấy thích thú.
· Phúc gọi ly sinh tố mãn cầu và ly nước đá ngồi nhìn ra đường. Trời Sàigòn mưa đang rơi nặng hột, gió lành lạnh mang theo những giọt mưa tạt vào. Cô bán hàng sinh tố nhìn Phúc mĩm cười tủm tỉm, anh chàng hẹn hò trời mưa lạnh mà uống nước đá sinh tố, thật là không hợp lý, nhưng có ai biết Phúc vì điểm hẹn là quán sinh tố thì không có gì khác hơn là đồ uống lạnh. Phúc vừa run vừa uống từng ngụm nước lạnh vào chờ đợi giờ hẹn hò. Đúng hai giờ chiều, xe xích lô ghé vào trước quán. Thu bước ra thóang thấy Phúc, Thu bước nhanh đi về phía trước. Phúc trả tiền và bước nhanh theo dấu chân Thu. Sài Gòn lên đèn sớm, Quán cà phê Vĩa Hè đã chớp đèn màu, Thu bước vào ngồi ghế. Phúc dừng trước quán nhìn quanh rồi bước vào ngồi cạnh bên thu.
· - Cho ly cà phê đen nhiều đường.
· Thu gọi.
· - Cho ly cà phê sữa nóng.
· - Trời lạnh uống cà phê cho ấm lòng.
· - Hôm nay trời mưa lớn và lạnh không anh? Sáng đến giờ anh chạy xe được không?
· - Cũng được vài chuyến.
· - Em học xong hai lớp định nhờ nhỏ bạn đưa đến, nhưng trời mưa phải đi xích lô.
· Thu quậy muỗng cho sữa trộn đều, đưa muỗng vào miệng nhấp cà phê ngọt hơi đăng đắng.
· - Cà phê quán nầy pha ngon quá phải không anh?
· - Ừ, em sành cà phê lắm đó. Lần đầu vào quán nầy vừa đẹp, cà phê ngon và bên cạnh có...
· - Sao anh, có em cảm tưởng anh ra sao?
· Phúc nhìn Thu, rồi nhìn mông lung phía ngoài đường.
· - Thật hạnh phúc bên em. Nếu mãi hẹn hò với em thì anh...
· - Sao anh? Có thích lắm không?
· Phúc kề bên tai Thu nói nhỏ.
· - Thật là thú vị nhất trên trần đời. Nếu em là người yêu của anh, và em yêu anh...
· Thu đỏ mặt, liếc nhanh qua Phúc.
· - Thật là ham...
· Thu quay qua đề tài khác.
· - Sao, bạn anh giúp em được không?
· - Được, sẵn sàng, với yêu cầu.
· - Điều kiện gì vậy anh?
· - Một chầu tiệc bốn người.
· - Bốn người? Ai vậy anh?
· - Thu, anh, và hai người làm trong Cảnh sát công lộ đô thành.
· - Anh có thể trả tiền rượu, Thu trả tiền nhậu. Được không?
· - Anh khõi lo, em có khả năng lo đủ.
· - Như vậy là tốt rồi. Như vậy chừng nào mình có thể hẹn.
· - Càng sớm càng tốt, mai được không anh?
· - Vậy được, mai sáu giờ chiều đến quán nhậu chú Hõn, đường Tôn Thọ Tường Quận mười một, sau khi nhậu sẽ đưa cho em giấy tờ trả xe, rồi sáng anh sẽ chở em đến chổ lấy xe ra.
· - Em thật mừng, ba mẹ em khỏi lo cho em. Mất xe là em không có phương tiện đi học.
· Thu chia tay với Phúc lên xe chạy về hướng Phú Nhuận. Phúc chạy xe thật xa theo dấu, xe chở Thu chạy về hướng Phú Nhuận rồi quanh về quận năm đường Hồng Bàn rồi chạy ngược về Trần Hưng Đạo quận hai. Thu ghé vào hẻm đi vào khu giử xe trước BTL cảnh sát. Thì ra Thu ở ngay phía trước BTL gần nơi căn nhà trọ của Phúc ở lúc trước. Trước cổng BTL là những cặp mắt bí mật thầm kín không ai có thể nghi ngờ nơi trung tâm của BTL cảnh sát lại có một ổ giám sát của địch chen vào. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Phúc lặng lẽ chạy xe đi về báo cáo những khám phá mới.
· Phúc cầm ly rượu nếp than đưa lên mời.
· - Ly nầy mời anh năm, anh bảy và mời Thu chào mừng ngày mình gặp nhau. Bốn bể là anh em.
· - Ừ mời chú và cô Thu một ly đầy.
· - Em không uống được nhiều lắm, nhưng cũng chia vui cùng mấy anh.
· Thu cầm ly đưa lên.
· - Ly nầy hân hạnh gặp được anh Phúc.
· Phúc nâng ly lên.
· - Uống Ly nầy vào thì tất cả rượu chứa tình cảm của Thu đi vào thấm vào máu vào tim của Phúc.
· - Chú mầy bữa nay nói chuyện có duyên và tình cãm lãng mạn quá. Không biết cô Thu có nhận không?
· Thu chỉ mĩm cười, không trả lời, chỉ nói.
· - Thời gian sẽ trả lời cho Phúc. Bây giờ vui là hạnh phúc rồi, phải không mấy anh?
· - Ừ, uống đi, có cô Thu bên cạnh là chú Phúc của tui uống ngàn ly cũng không say.
· Phúc nhìn Thu đắm đuối.
· - Uống ngàn ly không say, gọi tên em ngàn lần không quên. Trong giấc mơ cũng gọi tên Thu.
· Thu đỏ mặt nói chống trả.
· - Mấy anh chỉ nói trong ly rượu, tàn tiệc rồi anh quên mất mình là ai thì làm sao nhớ đến người khác?
· - Máu anh có chứa hình bóng Thu trong từng giọt, từng tế bào. Khi nào trong thân thể cạn khô thì còn khối óc cũng có tên của Thu.
· Phúc cầm ly rượu đưa lên.
· - Ly nầy là ly thề nguyền, uống cạn ly nầy nhớ mãi em trong tim.
· Nhìn qua Thu, Phúc tha thiết gọi tên.
· - Thu ơi, anh yêu em... Yêu em mãi mãi.
· Phúc chỉ vào tim mình.
· - Em ở đây, em chiếm trọn trong trái tim nầy, không còn một chổ trống cho một bóng hình nào khác.
· Phúc cầm tay Thu, Thu không rút tay lại, cũng không từ chối.
· - Nói yêu anh đi Thu, Nói cho lòng anh nghe , nói cho trái tim anh đón chờ như đón chờ mùa xuân của anh.
· Anh năm cạn ly khà một tiếng khoan khoái.
· - Rượu ngon, khung cảnh hữu tình, trai tài gái sắc không còn gì diễn tả thêm được. Một đôi trai tài gái sắc trước mặt tôi thật là hạnh phúc. Hạnh phúc đời người là ở đây.
· Thu nhìn anh năm.
· - Anh năm chọc em hoài.
· Phúc chạy xe về hướng Phú Nhuận, một tay nắm chặc tay Thu.
· - Tay Thu mềm và đẹp quá. Bàn tay dễ thương...
· - Anh thương bàn tay em?
· - Anh thương bàn tay em và thương người chủ của bàn tay nữa. Cái gì của em anh cũng yêu.
· - Anh nói thật lòng?
· - Không một chút dối dang. Những lời nói toàn là lời thật từ đáy lòng.
· - Anh nói hơi nhiều làm em hơi lo.
· - Anh không nói hết lòng anh thì sợ em hiểu không hết.
· - Ừ, hiểu hết rồi... Anh có hiểu em không? Anh có sợ em nói dối anh không?
· - Lúc nào, lời nào của em anh cũng tin là lời thật.
· - Em hỏi anh nếu em có nói dối, anh có trách em không?
· - Không bao giờ, anh yêu em, thì tất cả gì của em anh cũng yêu. Xấu cũng yêu, tốt cũng yêu.
· - Tới rồi anh ơi, cho em xuống đây. Đến gần nhà, em sợ ba mẹ thấy rầy em.
· - Ờ, anh ngừng để em xuống.
· Phúc ngừng bên lề đường, nắm tay Thu đặt nụ hôn nhẹ trên tay. Thu không rút lại chỉ vuốt nhẹ trên má Phúc.
· - Anh làm người ta thấy sẽ cười anh si tình đó, không thấy mắc cở sao?
· - Ừ anh không cảm thấy gì hết, yêu em anh quên hết tất cả chung quanh, chỉ có em là quan trọng với anh mà thôi.
· - Thôi em đi. Hẹn gặp anh sau.
· - Chúc em đêm nay ngủ ngon.
· Phúc chạy xe đi xa cuối con đường,khi Thu không còn nhìn thấy bóng của Phúc, Thu đón xe lên một chiếc khác. Bên hẻm trong bóng tối có hai thanh niên chạy xe Honda chạy theo sau đàng xa. Xe xích lô ngừng bên đường Trần hưng Đạo, Thu bước xuống đi bộ đến đường Vỏ Tánh. Dừng một lúc nhìn chung quanh không thấy ai lạ, Thu đón xe Taxi chạy vòng quanh khu Nguyễn Cư Trinh, Vỏ Tánh, xong trở về đường Trần Hưng Đạo. Thu xuống xe Taxi rôì đi bộ dọc theo lề đường đi vào hẽm nhỏ phía trước BTL cảnh sát.
· Con hẽm Năm, Phường Tám Phú Nhuận, khách nhậu đến tấp nập xe gắn máy phải dắt bộ không di chuyển được, mấy cô gái trẻ tiếp khách, nét son phấn tô đậm trên mặt, miệng cười thật tươi mời khách, nét mặt trẻ với những cử chỉ có vẻ sành điệu của giới gái giang hồ. Sáu Chẩn dừng trước căn nhà sơn màu xanh, cửa kính có ánh sáng màu đưa ra lẫn tiếng nhạc át lẩn tiếng ồn của quán nhậu kế bên. Sáu Chẩn gỏ cửa không có trả lời bên trong, anh bấm chuông hai dài một ngắn. Cửa mở một khuôn mặt trẻ, mặc đồ thật đẹp và hở hang phía trước ngực mở cửa bước ra.
· - Ông tìm cô Tư ?
· Sáu Chẩn trả lời đúng mật khẩu cộng mười.
· - Không phải cô Tư, tôi muốn gặp em sáu.
· Có tiếng bên trong nói vọng ra.
· - Cho khách vô.
· Cô gái chừng ba mươi có vẻ là chủ nhà bước ra.
· - Anh tìm em út? Ở đây có mấy em dưới quê mới tới. Anh được giới thiệu của bạn?
· - Anh bạn cùng phòng nói tới đây gặp cô Út Nhuận sẽ được giới thiệu một em thật vừa ý. Xin lổi, cô là Út Nhuận?
· - Anh là ai? Ai giới thiệu anh đến?
· - Lượm Sài Gòn.
· - À như vậy là người quen.
· - Mời anh vô phòng nói chuyện.
(còn tiếp)
Lê văn Lý (NLS/CT)
- |