Đôi cánh sao quì
06/8/2020
Truyện ngắn:
 



  Đôi Cánh Sao Quì

          - Lê văn Lý -          

Tác giả viết lại câu chuyện có thật thời chinh chiến, tên nhân vật được thay đổi, nếu có sự nhầm lẩn đó là ngoài ý muốn của tác giả. Cảm ơn. . .
- - - - - - - - -

Đôi Cánh Sao quì

   Cây Sao quì đầu con đường hẻm bên hông trường La San Cần Thơ dẫn xuống xóm nho nhỏ của dân làng chuyên làm đáy dọc bên bờ sông Cái Răng được đặt tên là xóm chài. Dân trong xóm nhỏ phần lớn có ăn có mặc nhờ làm nghề cá, nhưng một số nhà phải làm những nghề phụ khác để sinh sống. Gia đình cô Điền là một những gia đình trong xóm chuyên làm bánh là sinh kế. Bánh tét, bánh bò, bánh da lợn là món bánh được nổi tiếng là ngon nhất trong vùng. Quán cà phê đối diện cây Sao Quì nằm bên kia đường nơi mỗi sáng sớm Đức Niên đứng đợi xe và cũng đễ nhìn Điền từ trong hẽm đi ra trên đầu đội một thúng lớn nặng chất vun đầy bánh tét. Dáng mảnh khảnh, Điền bước nhịp nhàng và nhanh nhẹn cất tiếng rao trong trẻo lảnh lót :

” Ai ăn bánh tét... nóng hổi... hôn”.

   Tiếng rao bánh của Điền như một luồng không khí ấm của mùa xuân chiếm được lòng nhiều người khách quen dù không muốn ăn cũng đón mua bánh của nàng.

    Niên chỉ đợi ánh mắt của Điền nhìn anh có vẻ âu yếm tình cảm, là Niên cảm thấy vui và hạnh phúc trong ngày. Anh đón xe lên trường lên lộ hai mươi, năm nay là năm học chót để thi tú tài hai, cũng là năm chót Niên phải xếp bút nghiên lên đường nhập ngũ theo lịnh tổng động viên làm nhiệm vụ của người trai thời chiến. Niên cùng xóm với Điền, biết gia đình nàng nhưng chưa có dịp một lần để chào nói một lời. Anh gặp hỏi Điền trong ánh mắt từ xa, và Điền cũng trả lời anh bằng tia mắt long lanh ươn ướt . Niên lên xe Lam thường ngồi hoặc đeo phía sau xe để có dịp nhìn Điền lần thứ hai khi xe chạy dọc theo con đường lộ trình Điền đi bán dọc bên đường trên đường đi đến chợ Tham Tướng. Nhìn Điền đội thúng bánh nặng trên đầu, Niên thấy trong lòng mình run động lẫn thương yêu và cảm thấy hình bóng của Điền như những người đàn bà xứ Nam Mỹ phải đi thật xa lấy nước và đội trên đầu những bình nước lớn, cao và nặng vì không có phương tiện giao thông cũng như do xã hội đó gán đặt cho đàn bà số phận và nhiệm vụ phải làm công nặng nhọc phục vụ cho gia đình trong ngày. Con đường từ Cây Sao Quì đến chợ Tham Tướng ba cây số, mỗi ngày Điền phải đi bộ hai chuyến, sáng bán bánh tét, trưa chiều bánh da lợn, bánh bò. Mười sáu tuổi, vào tuổi mới lớn lên, trong khi những bạn cùng tuổi đang đến trường học và mơ mộng tuổi yêu đời, trái lại Điền là con lớn nên phải bỏ học và gánh nặng gia đình, Ba là thương binh giải ngủ bị mù mắt vì bị V C bắt đi lúc đơn vị bị tràn ngập đồn thất thủ. . . . Thứ sáu buổi trưa Niên thường về sớm, đứng dưới bóng cây Sao Quì đầu hẽm đón Điền bán chợ về chỉ một câu trả lời ngắn của Điền cũng làm anh một cuối tuần cảm thấy thật hạnh phúc.

Niên với nét lúng túng chào :” Chào em... Điền...em khoẻ không? “

Điền ngừng bước, tay bên hông cập nách thúng không, trên trán lắm tắm mồ hôi nhưng miệng vẫn mang nụ cười thật tươi trã lời:” Chào ...anh, hôm nay anh đi về sớm?”.

    Niên chưa kịp trã lời thì một cơn gió lớn thổi ào đến, hàng trăm trái dầu hai cánh từ trên cây Sao Quì rơi là đà xuống như quyện Điền và Niên vào cơn xoáy của trái dầu hai cánh. Thúng trên tay Điền hứng hơn năm trái, Niên cũng chụp được một trái. Điền và Niên cùng nhìn nhau cười, lần đầu tiên cả hai nhìn tận mặt và cười với nhau thật hồn nhiên như trẻ thơ. Niên viết trên hai cánh trái dầu tên N, Đ, tặng cho Điền kỹ vật đầu tiên đặt trong lòng tay nàng và một trái giữ lại cho mình.

Điền cầm trái dầu nhìn Niên đỏ ửng mặt ngập ngừng âu yếm:” Cám ơn... anh”

   Bàn tay mịnh màng của Điền làm Niên bồi hồi rung động. Niên không bỏ tay Điền ra, Điền cũng không rụt tay lại, cả hai như ngừng lại và không gian như ngừng lại. Một cảm giác ấm len lén vào trong tim cả hai chỉ im lặng cảm nhận không thốt nên lời. Điền bước về phía trước và nói nhanh:” Anh đừng đi ngang em, có người thấy về nhà em sẽ bị ba mẹ rầy”

Niên lùi lại phía sau nói nhỏ :” Ừ anh đi phía sau, nhưng nói chuyện được không?”

   Điền gật đầu không trả lời, Niên sung sướng im lặng đi theo gót Điền. Lần đầu tiên Niên đến với Điền trong một khoảng cách ngắn mà anh tưởng hạnh phúc đến với anh trong tầm tay với.

   Hàng ngày Điền đội bánh ngày hai buổi đi bộ trên đường nắng nóng, mặt ửng hồng nhưng vẫn không mất vẽ đẹp của con gái mới lớn yêu kiều. Ngang qua khu đại học Cần Thơ Điền bán bánh rất đắc hàng, có rất nhiều chàng sinh viên chọc ngõ lời. Điền vẫn vui vẻ trả lời thật hồn nhiên. Anh chàng sinh viên luật mỗi sáng đón Điền mua bánh tét, Điền biết ngay là Cường, ông khách nầy thích ăn bánh tét chuối.

” Cô Điền cho một đòn bánh chuối ngọt như hôm qua nghe”

Điền mĩm cười:” Dạ anh, bánh chuối của em lúc nào cũng ngọt, hôm qua, hôm nay, và ngày mai lúc nào cũng ngọt giống nhau”

Cường cười rồi hõi lại như ngạc nhiên:” Mãi mãi ngọt như bây giờ?”

Điền gật đầu cười thật tươi:” Bánh em lúc nào cũng ngọt, anh ăn năm năm sau cũng vẫn ngọt như bây giờ”

” Cô Điền ơi, hai năm nữa là tôi ra trường, không thể đợi đến năm năm sau”

Điền mĩm cười:” Thì Em vẫn... ở đây bán bánh...”

Có tiếng người khách khác hỏi, Điền ngừng trả lời rồi quay lại hỏi “ Dạ anh thích bánh nào... Chuối hay đậu.”

Chàng sinh viên trả trêu chọc nói trỏng ” Của cô là thích hết, cái gì cô bán cũng ngon”

Điền biết ngay là anh chàng sinh viên tên Luân thích nói giởn, rồi trả lời “ Em chỉ bán bánh...thôi”

   Mỗi sáng đi qua khu đại học, Điền ao ước sau nầy có gia đình và có con, Điền sẽ cho con vào đại học, dù là con gái Điền cũng không cho con ở nhà giúp gia đình, Nhưng hiện tại phải làm mọi cách để kiếm miếng ăn,nếu cha không bị mù vì chiến tranh thì gia đình của Điền không phải nghèo để kiếm ăn như hiện giờ. Đôi vai nhỏ gầy của Điền phải oằn nặng trên vai, Điền quên cả mình chỉ là cô gái mười sáu vừa bỏ trường, nay lại biến trở thành cột trụ kinh tế của gia đình, phải gánh nặng cha bị mù, mẹ lại thường đau yếu, một em gái nhỏ trí khôn không phát triển bình thường. Điền đã biết và cảm thấy yêu nhưng rất sợ đi vào tình yêu. Bao nhiêu gánh nặng gia đình đặt nặng trên đôi vai bé gầy của Điền. Tình yêu đã đến, đã mở tâm hồn Điền vào thế giới mộng mơ. Điền chỉ nghe se sẽ một cảm giác ấm trong tâm hồn mình. Điền biết làm sao, khi vào cuộc chiến của miền Nam, vủ khí của Điền chỉ là đôi vai và thúng bánh tét ra chiến trường nghèo khổ với đôi chân lê lét hàng ngày dọc theo con đường dài hơn ba cây số, sáng chiều đến chợ dù hè hay gió bất lạnh của mùa đông.

   Cuối năm, Niên theo học khoá sĩ quan cảnh sát, hẹn sau khi từ Rạch Dừa về Học Viện Cảnh Sát thì anh sẽ đi phép An Pha về gặp lại Điền. Buổi chia tay lặng lẽ, Điền chỉ gật đầu nói nhỏ bên tai Niên:” Em sẽ chờ anh, dưới gốc Cây Sao Quì có một khe nhỏ, anh có thể viết vài hàng nhắn tin cho em biết. Đừng gởi thư về nhà ba mẹ em biết sẽ buồn và rầy em, Mọi người trong nhà chi trông cậy vào em”.

   Niên hiểu được gia đình của Điền” Khi nào em có nhận nếu đúng là anh thì có ghi trên đầu thư, 1974 GSQ., hay em gởi cho anh cũng ghi như vậy trên đầu của lá thư. “

Điền hỏi lại “ 1974GSQ là gì vậy anh?”

“ Đó là năm 1974 em chấp nhận yêu anh, GSQ là hộp thư Gốc Sao Quì. Anh hiểu em, hẹn em khi anh về sẽ vô chính thức nhờ người đến hỏi ba mẹ em.”

Điền nói trong nước mắt” Chắc ba mẹ Em vẫn coi em còn nhỏ không bằng lòng, nhưng em sẽ chờ đợi anh”.

   Những ngày tháng vắng bóng của Niên, Điền thường đi qua gốc Sao Quì nhìn qua khe nhỏ xem có tin gì về Niên không. Rồi Điền thật ngạc nhiên, đôi cánh trái sao lại nằm ngay kẻ nhỏ. Điền len lén nhìn quanh không có người, Điền kéo ra đọc, chỉ có mấy chử in trên đôi cánh” N nhớ Đ” và hình trái tim bên cạnh. Điền ngạc nhiên và tự hỏi “ Niên đã đi rồi sao trái sao nầy lại nằm được trong kẻ nhỏ nầy?” Điền nghỉ “ Chắc trước khi đi Niên bỏ vào kẻ nầy vì mình không chú ý nên bây giờ mới thấy”

   Điền vẫn đi bán bánh, đếm từng ngày qua đợi tin Niên. Điền gặp Niên trong giấc mơ, Niên trở về, trên vai chàng còn mang ba lô, chỉ ôm Điền hôn nhanh rồi bước vào hàng quân với màu aó trận. Điền gọi theo “ Anh Niên, anh Niên... sao anh đi nhanh quá không đợi em?” . “ Niên...Niên...”

Vai Điền run động, nước mắt chảy dài xuống “ Anh bỏ em... anh ...anh.”

“ Điền... Điền, dậy đi con gái sáng rồi. Sửa sọan đi bán bánh”.

   Điền thức dậy, nhìn mẹ mắc cở “ Nếu mẹ nghe mình khóc và gọi Niên chắc bị rầy” Mùa hè qua rồi, mùa hè đến là đúng hai năm... Điền vừa tròn mười tám dáng mảnh mai và nét đẹp phát triển trọn vẹn của tuổi xuân mới lớn, dáng dấp đẹp hấp dẫn của Điền làm nhiều chàng sinh viên đại học miền Tây trồng cây si chung quanh nàng. Chẳng chú ý đến ai khác, Điền hàng ngày nhìn qua cây Sao Quì để mong có cánh trái dù trong khe nhỏ. Một buổi trưa, dưới góc cây Sao Quì, Niên xuất hiện đợi chờ Điền với bộ quân phục oai phong và nét mặt đợm nét phong sương, từ xa Điền nhìn thấy Niên, chân nàng như bị cột lại, nàng ngẩn ngơ như sống trong mơ. Thấy Điền từ xa bỗng nhiên đi chậm lại như dừng hẵn bên đường. Niên bước nhanh tiến bên Điền “Em..., anh mới về, đợi em từ lâu.”

   Điền nhìn Niên trân trối quên cả thúng trên tay, Niên cũng nhìn Điền không chớp mắt không nói lời nào nữa, Không cầm được nhớ thương, lần đầu tiên, Niên ôm Điền trọn vào lòng xiết mạnh vòng tay. Điền ngã vào vòng tay của Niên nụ cười nở rộng trên môi, đôi mắt đã hoen mi vì xúc động với thương yêu.

Niên thì thầm bên tai Điền “ Anh về đây gặp em, mừng quá.”

Điền rưng rưng nói” Em nhớ anh... cả trong giấc mơ...”

   Niên xúc động hôn trên trán Điền đã lắm tắm mồ hôi. Giọt nước mắt sung sướng run động của Điền rơi rơi chảy dài xuống má. Điền không lau, nước mắt làm hoen cả phía trước áo của Niên. Niên cũng để những giọt nước mắt thương yêu của Điền thắm trọn vào tim của chàng.

   Niên cùng Điền bước vào nhà, lần đầu tiên Niên chính thức bước vào nhà Điền gặp cha mẹ của Điền với bộ lể phục chửng trạc oai phong từ quân trường, lẫn nét nghiêm nghị của một sĩ quan cảnh sát.

Giọng trầm ấm Niên nói. “ Chào hai bác, cháu là Niên bạn của Điền hôm nay cháu nghỉ được phép An Pha về thăm nhà và đến thăm hai bác”

Ba của Điền được trong xóm gọi biệt danh là ông năm bánh tét, chĩ nghe tiếng nói nhưng không thấy khách vào nhà ông ngạc nhiên hỏi “ Cậu Niên cùng xóm mình phải không mẹ Điền?”

Mẹ của Điền vẫn ngạc nhiên trố mắt nhìn Niên không quay lại và trả lời chồng” Đúng ..đúngrồi.., Cậu Niên là chuẩn úy...”

Điền xen vào “ Dạ đúng đó Ba mẹ, anh Niên đi học sĩ quan cảnh sát, năm mới được về phép lần đầu tiên đến ghé thăm ba mẹ”

Ba Điền không thấy, nhưng vẫn còn phong cách nhà binh đưa tay chào Niên“ Chào chuẫn úy..”

Niên nghiêm mình chào lại” Chào bác...”

Mẹ Điền chen vào “ Mời cậu ngồi, từ giờ quên mất lịch sự mời khách uống nước, ngồi ghế”

Mẹ Điền tiếp” Chúng tôi ở nhà quanh quẫn chỉ lo làm không biết chuyện quanh xóm, nên có gì thay đổi chúng tôi không biết. Cậu Niên vắng hai năm mà chúng tôi không biết đến khi cậu về thăm”

Ba Điền chen vào “ Chỉ có con Điền ra đường là biết chuyện, nhưng về nhà cũng lo chuyện nhà nên không có dịp nghe tin đó đây xóm trên xóm dưới”

Ba Điền rót nước trà mời Niên” Bây giờ mời cháu uống trà, hai bác cha mẹ cháu khoẽ không?”

   Niên tiếp lời” Dạ, ba mẹ cháu qua đời từ lâu, Bác hai nuôi cháu đi học cho đến khi nhập ngũ. Bác hai cháu muốn đến thăm và chuyện trò cùng hai bác ngày mai được không? Cháu về phép chỉ có bảy ngày là phãi trở về đơn vị cháu mất hết một ngày đi và một ngày về... “

Bà năm hỏi Niên với vẻ ngạc nhiên” Sao mà cậu quen với con Điền vậy? Quen bao lâu rồi?”

Điền mắc cở đỏ mặt trả lời” Mẹ... kỳ quá... ảnh là người trong xóm mình, con đi bán ngoài đường gặp ảnh hàng ngày trước hẽm, rồi quen.. lâu.”

   Ông Năm gật đầu thông cảm “ Ừ, hồi bác còn trong quân đội cũng vậy, nghĩ phép rất ít, lúc nầy chiến sự sôi động về phép càng ít hơn. Thôi, Hẹn ngày mai mời bác hai đến nhà bác uống vài ly nói chuyện cho vui”

   Bảy ngày phép qua mau, mỗi chiều Niên và Điền đi dọc theo bờ sông xóm chài, cùng ngấm ánh trăng lưởi liềm thơ mộng phản chiếu lấp lánh trên mặt nước, hàng dừa cao bên bờ buông cành soi mình trên giòng nước, gió bên kia bờ sông mang hơi mát vào,tiếng sống vổ nhẹ vào bờ như một điệu nhạc của buổi chiều. Niên đi bên cạnh người yêu, có có cãm giác thanh bình êm đềm về trên đất nước, tạm quên đi những buỗi chiều tối đi tiền đồn trên cao nguyên lạnh giá. Niên cầm bàn tay mềm mại của Điền hôn và nàng đặt tay Niên lên mặt mình “ Em yêu anh lắm, Anh có nhớ lần đầu anh tặng em cái gì không?”

Niên âu yếm nhìn Điền “ một trái Sao hai cánh có chữ N và Đ”

   Điền ngã đầu vào ngực của Niên nói trong hơi thở gọt ngào “ Em còn giữ đây và kỷ vật mãi mãi theo em, Hộp thư thiên nhiên tại gốc cây Sao Quì sẽ mãi mãi còn đó dù trăm năm sau vẫn không ai biết đó là hộp thư của anh và em”

   Niên ôm và xiết chặc Điền trong vòng tay rắn chắc hôn môi Điền thật dài và lâu như muốn đem tất cã thân mềm mại của Điền hòa vào thân thể mình “ Mai anh lên đường về đơn vị, rất nhớ em mong gặp lại em thật nhiều. Anh yêu em mãi mãi”

   Mấy tháng sau khi Niên trở về đơn vị, chiến tranh bùng nổ dữ dội hơn, các tỉnh miền trung lần lượt mất thật nhanh vào tay cộng sãn. Dân miền trung di tãn vào Sàigòn, tin quân đội miền Nam thất thủ liên tục xãy ra. Miền Tây vẫn còn yên lặng, Vài trận đánh chỉ xãy ra một vài nơi nhưng không có tràn lan như vùng SàiGòn. Tin đơn vị của Niên đã tan rã trên đường rút quân về Sài Gòn. Miền Nam bị V C chiếm hoàn toàn. Ông Năm biết nhiều về V C nên ông hối thúc Gia đình đi theo cùng một số người có ghe ra Phú Quốc lánh nạn.

Ba mươi năm sau...

Tiếng điện thoại reo hơi khác hơn tiếng reo thường ngày, Điền biết là con gái từ ngoại quốc gọi về Mỹ “ Hello,..”

“ Hello Mẹ, con đây’

“An hả con? con khoẽ không, con đang ở đâu vậy?”

“ Đố mẹ biết con đang ở đâu?”

“ Thì con đang ở Thái Lan thực tập chứ gì?”

“ Mẹ đoán gần đúng “

“ Thì đúng là đúng làm sao gần đúng được con?”

“ Con đang ở Việt Nam”

“ Con qua đó làm gì vậy? Con qua Việt Nam nghiên cứu môi trường của miền tây và đồng bằng sông Cưũ Long Việt Nam”

“ Sao mẹ không biết vậy? Nghe nói con chỉ qua Thái Lan thôi mà”

“ Con sợ mẹ lo nên không nói hết, bây giờ con khoẻ rồi mẹ không cần lo cho con, Ở đây con ăn ngon và ngũ ngon “

“ À con nghe mẹ kể , hồi đó quê mình ở Cần Thơ, con muốn đi coi nơi quê củ nơi mẹ lớn lên cho biết”

“ Ừ, ba mươi năm mẹ không có về nên không biết xóm cũ còn đó không?”

“ Thì mẹ cho con biết địa chỉ xóm nơi mẹ ở con sẽ tìm ra”

“Địa chỉ xưa không có số nhà, chỉ có tên xóm, xã, và hỏi tên ông Hai Lúa là có thễ còn gặp người cố cựu nơi đó”

Rồi Điền thở dài nói một mình” Không biết còn ai biết không? Ảnh đã biệt tích ba mươi năm, không nghe tin tức. Chắc không hy vọng tìm được”

Tiếng An bên kia thúc dục” Mẹ, Mẹ còn đó không? Sao nhớ lại lâu quá vậy?”

“ Mẹ nhớ rồi, con đi xe từ chợ Tham Tướng đến cây Sao quì thì xuống xe, đi theo ngõ hẽm cập bên trường La San đi thẳng xuống bờ sông, gặp những người trong xóm hỏi thăm Nhà Ông Hai Lúa”

An trả lời” Con ghi rõ rồi mẹ, khi nào con đến sẽ chụp hình và text cho mẹ”.

   Điền suy nghĩ thật nhiều. Ba mươi năm đã đi qua, mỗi lần nhớ về Niên, nàng không tin là Niên đã chết, một linh tính của giác quan thứ sáu của nàng không đồng ý với sự suy nghĩ trong tâm tư. Điền không ngũ được, dù đã khuya nhưng cãm gíác và kỹ niệm xưa lại trở về. Trong lần gặp Niên vào tuần lể phép An Pha năm đó, một kỹ niệm không phai là sự hiện diện của An. An ra đời trong cảnh loạn lạc ly hương, không có cha, một mình Điền sống cùng con thơ trên đất Mỹ..Điền mãi mãi không quên vòng tay rắn chắc của Niên ngày nào vẫn còn ấm và hơi thở dồn dập của Niên thỉnh thoảng Điền có cãm nhận nó còn phản phất chung quanh đây...

Tiếng điện thoại reo, Điền chụp nhanh điện thoại cầm tay trả lời “ Hello, Hello, An hả con?”

Tiếng An reo mừng” Mẹ ơi, con tìm được nhà Ông Hai Lúa rồi, nhưng ông đã qua đời, không còn ai hết chỉ còn một người cháu lớn tuổi ”

Điền thảng thốt “ Ông đó bao nhiêu tuổi, tên gì?”

An trả lời “ Mẹ à, mẹ đâu có dặn con hõi tên cháu của Ông Hai Lúa, nên con không có biết”

Điền hỏi nhanh “ Ngày mai con trở lại được không?”

“Dạ không được mẹ ơi, tối nay con phải trở về Tokyo cho kịp buổi họp quan trong cho ngày mai, bây giờ con đang trên đường trở về Saì Gòn cho kịp chuyến bay”

Điền thất vọng bỏ điện thoại xuống thãm, “Cũng tại mình không nghĩ là còn có người ở lại trong nhà đó”

   Tiếng điện thoại báo tin nhận được text, Điền nhìn kỹ hình ảnh, không thể nhận ra ngôi nhà của Bác Hai, đã ba mươi năm đi qua, mái tôn đã rỉ sét trở màu vàng pha sét, mặt trước nhà mấy cánh cửa không còn nữa, được thay thế bằng mấy miếng ván sơn màu xanh đậm. Không thấy hình người nào. Điền nhớ lại, bác Hai của Niên có mấy người con trai, chắc không phải Niên, vì Niên đã mất tích theo đơn vị và tan rã trong lúc rút quân về Saì Gòn. Lần ra đảo Phú Quốc năm đó, Bác Hai không đi vì muốn ở lại đợi con và cháu trở về, trong đó có Niên và ba người con là sĩ Quan trong quân đội. Từ năm đó đến bây giờ Điền không có tin gì gia đình của bác Hai và Niên nữa. Bao nhiêu năm, Điền định trở về tìm lại người xưa, Ở Việt Nam Điền là cột trụ kinh tế cho gia đình, qua đến Mỹ vai trò của Điền vẫn không thay đổi, những gánh nặng trong gia đình tiếp tục chồng trên vai thân bé nhỏ gầy của nàng. Cha đã qua đời hơn mười năm, bao nhiêu lần có người theo đuổi , mẹ khuyên Điền nên lập gia đình để bớt gánh nặng trên vai. Hình như Điền sinh ra là phải giúp gia đình dù thân thể mảnh mai vóc lại gầy, nhưng tâm hồn Điền có một sức mạnh mảnh liệt, một sức đề khán mạnh để sinh tồn,những đặc tính nầy đã giúp Điền cùng gia đình vượt qua thật nhiều chông gai khi mới định cư nơi đất Mỷ với hai bàn tay trắng, trong khi mang trong người bé An sắp chào đời. Sau ba mươi năm trên đất Mỹ, bây giờ Bé An đã tốt nghiệp bác Sĩ, có gương mặt thật giống Niên. Nhìn hình chụp chung với Niên lúc phép An Pha, thì không thể chối được An là con của Niên. Những lúc An hỏi về nguồn gốc và cha mình, Điền chỉ hình cho An biết mặt cha, và hình chụp chung với bộ áo quân trường con mang lon An Pha sáng chói. Bên dưới tấm hình, Điền gắn thật kỹ, trái Sao Quì kỷ vật đầu tiên do chính tay Niên viết vào đôi cánh, đánh dấu một thời yêu đương ngắn, kéo theo Điền một chuyện tình thương nhớ với những tháng ngày cô đơn, trơ trọi dài lê thê. Bên cạnh con gái, Điền cảm thấy ít ra mình còn chút gì kỹ niệm trong đời với một người, một thời đã đặt trọn tình yêu trong đó, không có gì khác hơn chỉ là tình yêu và muôn đời còn mãi như Điền và Niên đã hứa với nhau bên cạnh cây Sao Quì và được bao bọc với những trái sao hai cánh, mừng rở lúc cùng nắm tay, một giây ngắn ngủi nhớ nhau trọn đời. Còn nhớ, còn thương, và thương hoài không thôi, gặp nhau chỉ có tuần lể phép An Pha, rồi tất cả chìm mau vào vĩ vãng. Niên đi theo số mệnh của đất nước. Điền lưu lạc đến xứ Mỹ nầy mang theo kỹ niệm cuộc đời đã cùng Niên một lần, chỉ một lần thôi chìm trong cơn gió xoáy bao chung quanh với những trái sao quì hai cánh, nhưng đó là giây phút thần tiên ban đầu của tình yêu, Điền không bao giờ nghỉ đến ngày tháng chia ly xa cách có thể nói vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được. Trên tường trong phòng khách, hình chụp chung của Điền và Niên kèm theo trái sao quì hai cánh bên dưới, thỉnh thoảng Điền như bắt gặp ánh mắt của Niên đang âu yếm nhìn mình. Điền tự nói thầm,” Ánh mắt lúc nào cũng nhìn theo làm quen. Anh Niên ơi, anh biết không? Em lúc nào cũng nhớ anh, khi nói chuyện với con gái An thì nhớ anh càng nhiều hơn nữa. Tại sao mình chia tay? Em không muốn, anh không muốn, rồi vẫn phải chia ly? ”.

  Tiếng điện thoại reo “Hello, Mẹ ...ơi...” tiếng ơi kéo dài dễ thương cũa con đem đến cho Điền cãm giác thật hạnh phúc. Con gái đã ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, vẫn còn nũng nịu với mẹ.

Điền trã lời con “ Hello, con. Mấy giờ con về ăn cơm chiều?”

An trả lời “ Con về ăn tối hơi trể, nhưng con có thể đem người bạn về nhà ăn chung được không mẹ”

“ Ai đó vậy con?”

“Người bạn cùng làm chung bịnh viện, mẹ làm thức ăn Việt Nam nghe, anh nầy thích món ăn việt nam lắm”

“Chuyện đó thì dễ cho mẹ, chĩ sợ bạn con không ăn được, nó người gì vậy con?”

“ Mẹ... lại kỳ thị nữa rồi... Con không nói cho mẹ nghe, con dành cho mẹ ngạc nhiên...”

Điền mắng yêu con” Con gái lớn rồi mà còn...”

An chọc mẹ “ Sao mẹ... mà còn... ha ha... không nói được nữa phải không? Thôi con ngừng. Gặp mẹ sau”.

   Điền nhanh xuống bếp chuẫn bị có khách cho buổi ăn tối. Mười tám tuổi Điền đã yêu và có An, còn bây giờ ba mươi tuổi, An vẫn chưa có gia đình, trong lòng lo lắng cho con gái, nhưng biết làm sao hơn,con gái vẫn vui vẻ, không một chút nghỉ ngợi về hạnh phúc tương lai. Con làm bác sĩ, nhưng hạnh phúc gia đình cho con gái lúc nào cũng là nỗi niềm lo lắng cũa Điền.

   Tiếng mở cửa garage làm cho Điền hồi hộp tim đập nhanh, linh tính báo cho Điền biết có một tin đem đến nhưng không biết tin lành hay xấu. Điền cố quên đi những tin về Niên, nhưng mỗi lần có khách lạ con đem về, Điền thường hay có những cãm giác lạ không an tâm.

“ Mẹ ơi... con về rồi...”

Vẫn một giọng điệu kéo dài êm dịu của con gái, dù ba mươi tuổi An thường làm như trẻ con để đùa giởn với mẹ cho vui.

“ Chào bác...”

An giới thiệu người thanh niên “ Mẹ, anh nầy tên là Duy, anh làm bác sĩ chung bịnh viện với con”

Điền chào lại ” Chào cháu Duy, hân hạnh gặp cháu đến nhà chơi”

“ An, con nói chuyện với cháu Duy, mẹ đi lấy nước”

Điền mang đến nước đến cho Duy và An, thấy Duy nhìn chăm chú vào ảnh cũa Điền và Niên treo trên tường.

Điền hỏi “ Cháu Duy có quen với người trong ảnh không?”

Duy trả lời, “Con thấy quen, người trong ảnh nầy là ai vậy bác?”

“ Con nhìn kỹ xem có thấy giống ai trong nhà nầy không?”

Duy nhìn An “ Có phải bác trai không? Con thấy An giống người thanh niên trong ảnh”

Duy nói tiếp “ Ba con cũng là sĩ quan trong cảnh sát củ, trên nón cũng giống nón của ba con, bác trai đi lính gì học ở đâu? Khoá mấy?”

An xen vào “ Nghe mẹ nói ba đi sĩ quan cảnh sát khoá sáu”

Duy ngạc nhiên “ Ồ, con nghe ba nói, ba cũng khoá sáu, ngày rút quân bị V C chạy theo chận đánh, Mọi nggười chia ra từng nhóm nhỏ đi đường trong rừng nên V C không biết. Để con về nói cho ba hay có bạn ba gần đây”
   Điền tay run lên, trong lòng hồi hộp, không biết khi gặp ba Duy đưa tin thì tin nầy sẽ dữ hay lành. Ba mươi năm đợi chờ của Điền chỉ mong được tin của Niên, dù sự thật ra sao Điền cũng chấp nhận, bao nhiêu khó khăn gian khổ của cuộc đời đã đi qua còn gì nữa để mà lo. Một ngày đi qua, rồi một tuần đi qua, Điền vẫn lo âu và đợi tin Duy. Điện thoại reo lên phá sự im lặng đợi chờ cũa Điền. Tim đập mạnh, Đìền run tay nghe điện thoại “ Hello, Xin lổi ai đầu giây “

Tiếng trả lời “ Hello, có phải là mẹ cũa Cháu An không?”

“ Dạ tôi đây, xin lổi ông là ai?”

“ À chào chị, tôi là ba của cháu Duy, nghe nói chị đang tìm anh nhà khoá sáu học viện cảnh sát phải không?”

“ Dạ, tôi không có tin gì về anh Niên... tôi tìm anh Niên ba mươi năm không tin tức”

“ Ngày xưa chưa có máy computer và internet chỉ tìm nhau qua thư từ thôi. Bây giờ thì khác hơn, tôi có thể tìm giúp chị”

“Dạ, cám ơn anh, xin lổi anh cho biết qúy danh”

“Tôi tên Hiền, thưa còn anh nhà tên gì?”

“ Dạ ảnh tên là Niên”

“ Có phải Niên người xứ Cần Thơ Không?”

“ Dạ Đúng rồi, Đúng là chồng tôi”

“ À trong đơn vị Niên có biệt danh là Niên Sao Quì”

   Điền nghe xong chân không còn đứng vững nữa. Nàng quỳ lên ghế và thở một hơi thật dài. Điền biết tại sao là Niên có tên là Sao Quì, vì lúc nào Niên cũng mang theo trái sao quì hai cánh trong ba lô. Hiền biết trong đơn vị, Niên thường nhắc đến người yêu sau khi đi phép An Pha về đã hỏi cưới nhưng phải đợi ra đơn vị. Chiến trận tràn lan cho đến khi tàn cuộc chiến, Niên không có dịp gặp lại người vợ đã hỏi cưới rồi mất tin trong đoàn người từ xóm chài đi vượt biển.

“ À chị Niên, cám ơn chị cho biết tên, tôi có thể hỏi những anh em cùng khóa có tin tức gì tôi sẽ cho chị biết, chắc không lâu đâu”

Điền ngẹn ngào thổn thức “ Dạ cám ơn anh...đã ...ba mươi năm qua ...đi tìm ảnh, mẹ con tôi mong đợi một ngày sẽ gặp lại”

Hiền ngạc nhiên hỏi “ Chị đã có gia đình?”

“ Dạ không, tôi có con gái với Niên, năm nay đã ba mươi là bác sĩ bạn của cháu Duy”

“ Xin lổi chị, có tin gì mới sẽ báo cho chị lập tức”

“ Cám ơn anh, mong tin anh”

Điền vừa tắt máy thì điện thoại reo trở lại.

Điền nghe tiếng An “ Hello, Mẹ...mở cửa cho chú Tony vào nhà”

“ Chú Tony là ai vậy con”

“ Ông làm vườn, cắt cỏ hàng tháng cho nhà mình”

“ À ông nầy mới làm hà con?”

“ Không mẹ à, Chú Tony làm cho mình sáu năm rồi”

“ Ồ, mẹ chưa gặp ông nầy lần nào”

“ Mẹ mở cửa cho chú đi ra sau nhà để chú định giá, năm phút con sẽ về liền, ”

“ Để mẹ ra mở cửa cho chú”

   Điền ra mở cửa, ông làm vườn bước vào nhà, Điền có cảm giác gặp ông nầy có vẻ quen. Cái nón củ trên đầu và những vết sẹo trên dài trên mặt làm Điền không thể nhận ra. Đi ngang qua phòng khách, ông Tony nhìn chăm chú vào tấm ảnh của Điền và Niên.

“ Thưa bà, xin lổi cho tò mò hỏi, người trong ảnh là ai vậy?”

“ Đó là ảnh của nhà tôi và tôi chụp lúc ngày đám hỏi”.

Tony run giọng “ Bà là người Cần Thơ, xóm chài?”

Điền run lạc giọng “ Sao ông biết? Ông cũng là người Cần Thơ?”

Tony run tay “ Anh là Niên đây, hộp thư 1974 GSQ, Điền còn nhớ không?”

   Điền oà khóc ôm chầm Niên “ Anh Niên...đúng là anh rồi, không ai có thể biết hộp thư nầy, chi có anh và em thôi, em tìm anh đã ba mươi năm. Anh đã mất tin...”

Niên ôm chầm Điền cũng khóc, nước mắt rơi rơi “ Điền... anh cũng tìm em ba mươi năm qua, anh đợi chờ em ...anh vẫn còn giữ đôi cánh SaoQuì ”

“ Mặt anh bị thương vết sẹo dài nên không dễ nhìn ra, tên anh thay đổi nên em không biết mà tìm”

Tiếng cửa mở, An ngạc nhiên bước vào “ Mẹ làm gì vậy?, mẹ ôm chú Tony khóc? Có sao không mẹ, Chú có làm gì mẹ không?”

Điền khóc lớn hơn “ An...con, ...” rồi không nói được thêm tiếng nào nữa.

An đến ôm mẹ “ Sao mẹ... có gì không?”

   Điền sung sương khóc trong nước mắt “ Không, mẹ không sao, mẹ tìm gặp cha con, Tony chính là cha con, tên việt nam là Niên, nhưng vì vết thẹo trên mặt, và tên thì đổi nên mẹ không nhận ra.”

Niên ngạc nhiên “ An là con của mình?”

Điền gật đầu “ Ngày cuối của phép An Pha là ngày em có thai con gái...rồi chạy loạn nên không có kịp cho anh hay.”

   An ngở ngàn giây lát rồi bước nhanh đến vang tay ôm chầm cha và mẹ mừng giây phút đoàn viên bất ngờ trong nước mắt “ Ba...Ba ơi...ba... con không ngờ hơn sáu năm gặp ba mà con không biết. ”

   An khóc nhiều hơn, giọt lệ đoàn viên sung sướng lăn dài rơi rơi “ Mẹ... tìm ba khắp nơi... con về quê cũng không gặp... không ngờ mình gặp nhau mà không biết để nhìn nhau.”

   An biết ba mươi năm nay mẹ cha và An khao khát chỉ mong giây phút nầy. An hôn cha, hôn mẹ, Niên cũng ôm chầm hai mẹ con. Điền úp mặt mình vào ngực của Niên vẫn còn nhận cãm giác ấm từ vòng tay mà Điền khao khát từ ba mươi năm qua. Bên ngoài trời Cali nóng và tình càng nồng thêm, Điền và Niên nghe như đâu đây đôi cánh Sao Quì bay chung quanh đón mừng một hạnh phúc trở lại. Ba mươi năm dài đi qua,Điền và Niên vẫn còn cảm giác nồng nàn của ngày phép an pha năm xưa vẫn còn đây chưa dứt. Góc Sao Quì vẫn còn tại đó, và tên địa danh Cây Sao Quì vẫn còn đó chứng kiến đôi tình nhân “Điền và Niên” hạnh phúc mãi mãi sau nầy không còn phải chia lìa ly tán của chiến tranh

  San Jose, 9/282015

   Viết để nhớ người bạn nay đã trở về cát bụi.

   Lê Văn Lý K6



(Ảnh minh họa nguồn internet)
https://www.facebook.com/groups/124948084959931
 
PHỤ TRÁCH BIÊN TẬP
 
Sáng lập & Cố vấn:

TRẦN ĐĂNG HỒNG, PhD

Ban Biên tập :

VÕ THANH NGHI
vothanhnghiag@yahoo.com.vn
NGUYỄN THANH LIÊM
liem68dvb@gmail.com


Địa chỉ liên lạc: thnlscantho.3@gmail.com


Đặc San:
Đặc san XUÂN CANH DẦN (2010)
Đặc san XUÂN TÂN MÃO (2011)
Đặc san XUÂN NHÂM THÌN (2012)
Đặc san XUÂN QUÝ TỴ (2013)
Đặc san XUÂN GIÁP NGỌ (2014)
Đặc san XUÂN ẤT MÙI (2015)
Đặc san XUÂN BÍNH THÂN (2016)
Đặc san XUÂN ĐINH DẬU (2017)

Đặc san "Lưu Bút Ngày Xanh I (2010)
Đặc san Lưu Bút Ngày Xanh II (2011)
Đặc san Lưu Bút Ngày Xanh III
https://www.facebook.com/groups/124948084959931/
 
https://www.facebook.com/groups/124948084959931/
 
Today, there have been 229048 visitors (434202 hits) on this page!