Tuỳ bút
Nguyễn thị Mây
- - - - - -
ĐÊM CỦA RIÊNG TÔI
Đó là thời khắc tôi thuộc về tôi. Ở mỗi thời điểm, đêm cho tôi cảm giác rất riêng. Hạnh phúc, buồn bã, lo lắng, đắm say, tuyệt vọng,… và bình yên.
Khi còn bé, đêm là một chuổi thời gian hạnh phúc xen lẫn buồn bã. Cảm xúc đó thay đổi tùy thuộc …cây đòn gánh trên vai mẹ. Khi bầu trời ngả sang tím thẩm Tôi ra tận đầu ngõ ngóng đợi mẹ về. Từ xa, bóng mẹ liêu xiêu dưới cái đòn gánh cong như một cây cung đang bị kéo ghì. Tôi buồn. Trái tim bé nhỏ nhói đau như có một bàn tay tàn nhẫn bóp nhẹ. Tôi biết mẹ bán ế. Vì vậy, hai đầu đòn gánh mới oằn nặng như thế. Đêm sẽ buồn hiu hắt theo tiếng thở dài mẹ thả ra trong tĩnh lặng. Tôi lần tay sờ gối mẹ thấy ướt đẫm một mảng vải. Khi trời sáng, mẹ đi rồi, tôi đem cái gối ra phơi. Nước mắt mẹ bốc hơi biến thành nỗi buồn làm tôi lừ đừ như con chim non bị ốm. Hôm nào, dáng mẹ thong dong. Một tay mẹ quàng âu yếm lên cái đòn gánh thẳng băng. Tay kia, mẹ đong đưa theo dáng đi thanh thản. Lòng tôi ngập tràn hạnh phúc. Đêm. Hai mẹ con nằm bên nhau. Thế nào mẹ cũng kể cho tôi nghe một câu chuyện cổ tích mà nhân vật bao giờ cũng được hạnh phúc. Đôi khi mẹ kể về thời con gái của mẹ. Những giấc mơ đã dìu mẹ một thời yêu. Tôi ngủ lúc nào không hay. Và buổi sớm tôi như con chim non tung tăng trên đường đến lớp.
Đêm của tuổi dậy thì thật dịu dàng và kỳ lạ. Học bài xong, tôi ngồi bệt trên thềm nhà đăm đắm nhìn những vì sao nhấp nháy phía xa. Tôi thầm mơ là một ngôi sao sáng nhất. Có khi tôi dõi lên bầu trời cao vời vợi ngắm những dòng sáng chuyển động theo vầng trăng. Tôi mơ có một chiếc thang thả xuống tận ngõ nhà tôi, để tôi leo lên đó tìm hái một ước mơ.
Khi biết yêu, đêm huyền hoặc. Đêm dài như nỗi nhớ. Đêm có khi ẩm ướt nước mắt giận hờn và đêm có khi ngọt ngào như một viên kẹo.
Đêm dằng dặc lo toan, trăn trở khi tôi bắt đầu làm mẹ. Đêm hạnh phúc là những đêm chồng con an giấc sau một ngày no đủ từ vật chất đến tinh thần.
Đêm đau đớn, khắc khoải lạnh lùng khi chồng bắt đầu một cuộc săn đuổi mới. Ánh mắt sắc lạnh, những cái nhếch mép khinh bạc của chồng kéo đêm dài vô tận. Trong đêm bấy giờ có vị mặn của nước mắt , có màu đen của tuyệt vọng, có cái lạnh của gió bấc và có nỗi đau của số phận.
Và, khi tóc phai màu, đêm bất chợt bình yên. Náo nức của tuổi nhỏ không còn. Lãng mạn, đắm đuối thời con gái cũng đã tắt lịm. Đêm đau đớn khắc khoải ghen hờn của một thời làm vợ đã bị chai lì. Tôi bỗng bình yên. Tôi thản nhiên nhìn đêm lững thững đi qua tuổi xế bóng. Tôi tận hưởng đêm đến khi trăng lên tận đỉnh đầu. Tôi vui, tôi buồn trong những bước đi thời gian và lạc vào thế giới ảo. Ở đó, tôi tìm thấy tôi hạnh phúc. Và tôi biết hạnh phúc nầy sẽ kéo dài cả khi bước qua cõi vĩnh hằng./-
Nguyễn thị Mây
Tranh của danh họa ĐỖ DUY TUẤN.