13/01/2021
BƯỚC LÊNH ĐÊNH.
1976, tôi thi rớt tốt nghiệp vì cái lý lịch GĐBS. Chưa hết buồn thì người mẹ thân yêu điểm tựa của đời tôi chết vì kiệt sức khi cơn bệnh đau bao tử của bà năm đó không mua được thuốc.
1979 người anh kế bán cái nhà của mẹ, anh thuê một chiếc ghe tầm 30 tấn từ Chợ mới xuống Bình minh chở hết đồ đạc ra đi, ai hỏi anh nói:
- Cái nhà này là tiền của Ba tôi bỏ ra cất thì tôi bán ai làm gì tôi.
Lúc đó tôi mới biết mình và các anh của mình chỉ là một mẹ khác cha. Anh hai thì về bên vợ, anh Ba người anh thương tôi hết lòng thì chết trận năm 1972, thôi thì anh cũng đang nợ nần tùm lum anh đã muốn bán nhà trả nợ, thằng em út trong nhà như mình cản cũng đâu có được. Dì Út hay tin dì cũng đã cản nhưng anh đã cương quyết :
- Con không bán thì tiền đâu con trả nợ? Nó lớn rồi nó phải biết tự kiếm sống chứ ai lo cho nó hoài? Dì mà cản là tui tự vận...
Nghe anh nói vậy Dì út lắc đầu bỏ đi...
Lúc anh dọn đồ, tôi bỏ đi đến nhà thằng Mừng nằm buồn hiu nó hỏi :
- Mày có lấy đồ đạc gì không? Hay là mày ở đó đi để tao gom đồ cho.
Chút nó xách nguyên cái vali của tôi, nó nói:
- Tao gom được có bao nhiêu, mày xem coi đủ không?
Tôi thì còn tâm trí gì đâu mà xem:
- Thôi mày ơi, có mấy bộ cũng được mà. À mày thấy cái tủ sách của tao không?
- Sách ông anh mày ổng bán ve chai hết rồi, còn cái tủ đem xuống ghe luôn rồi. Sao hôm qua mày không lấy cái tủ đem lại nhà tao.
- Thôi mày ơi, trong tủ còn mấy chồng báo của mẹ tao, nhìn thấy tao sẽ buồn thêm... cái nhà không còn thì sách báo giữ làm gì.
Lúc đó chiếc ghe chở đồ chạy ngang nhà thằng Mừng, tụi cháu nó thấy tôi tụi nó nhao nhao kêu :
- Chú út, chú út...
Đối với mấy đứa cháu dẫu sao tình chú cháu với tụi con nít cũng thân tình hơn tình anh em ruột thịt, xa tụi nó không biết bao giờ gặp lại chắc là chú Út sẽ nhớ tụi nhỏ lắm đây.
Thằng Mừng chợt hỏi :
- Bán cái nhà ổng cho mày bao nhiêu?
- 3000 đồng, gởi cho Dì út tao, mỗi ngày Dì đưa tao 10 đồng.
- Vậy là mày sống được chưa tới 1 năm hả?
- Tao cũng không biết, nhưng được ngày nào hay ngày nấy.
Thế là từ đó tôi trở thành kẻ vô gia cư. Đồ đạc thì gởi nhà thằng Mừng tối ra ngủ bụi ở cầu lò heo, thằng Mừng kêu vô ngủ với nó nhưng nó có tới 2 đứa em gái trong nhà sao mà tiện.
Lời hứa giữa 2 người mẹ tôi và mẹ cô bạn gái sẽ làm đám cưới khi tôi học xong lớp 12, nhưng vừa xong 12 thì mẹ tôi mất, rồi tôi bây giờ như một kẻ bá vơ nên cô bạn gái đi tìm tôi càng trốn... một hôm gặp được tôi cô cho biết :
- Mẹ sắp gả em cho người ta rồi anh tính sao?
- Tính cái gì bây giờ?
- Em sẵn sàng bỏ trốn theo anh đi đâu cũng được, khi nào có con mình sẽ về chịu tội. Anh tính nhanh lên đi chỉ còn nửa tháng nữa thôi đó.
Trời ơi... cái thân mình bây giờ không có cơm ăn, biết làm gì để nuôi vợ con, khi thủa nhỏ tới lớn chỉ là một Cậu ấm chỉ biết ăn và học.
Tối nào thằng Mừng nó cũng lấy một chai rượu đế, 2 thằng ngồi rù rì dưới mé sông nó nhắc tôi :
- Mày tính sao chuyện con bồ mày rủ mày đi trốn?
Tôi phân tích cho nó biết thân tôi bây giờ cu ky một mình lo không xong sao mà tính gì được.
- Vậy mày tính sao? Nó hỏi.
- Chắc tao trốn trước cho người ta có chồng, chứ mày coi tao bây giờ te tua như vậy thì biết làm cách nào để làm ra tiền?
- Mày tính trốn đi đâu?
- Nhà anh Ba con cậu Ba tao. Tao đi ai hỏi mày nói không biết nhe, quần áo tao gởi nhà mầy, mầy coi chừng giùm tao.
- Mày có mấy bộ đồ để đâu đó chẳng được ai mà lấy mà gởi . Mà mày có tiền đi đò không vậy?
- Tao qua Dì tao lấy tiền. Tao còn 3000 dì tao giữ lo gì mậy.
Thằng Mừng nó hỏi nhưng có vẻ buồn lắm :
- Nhà anh Ba ở đâu?
Tôi nói nhanh:
- Tao nghe ảnh nói ở Phong điền ./.
(Còn tiếp.)
Bùi Trung.
|