Nhớ mẹ ,
Có món nợ.. Cả đời con trả mãi.
Không bao giờ.. Trả hết được mẹ ơi.
Con nợ mẹ...Nợ suốt cả một đời.
Không giá trị nào... Cân, đong, đo, đếm được.
Con nợ mẹ...cả cuộc đời xuôi ngược.
Đã vì con...mà vất vả ngày đêm.
Nợ bước chân... Khi chập chững bên thềm.
Lúc tập đi...nâng niu người dìu dắt.
-)(-)(-)(-
Mẹ ơi, lúc xe chở mẹ ra nghĩa trang là đem theo nhiều kỷ niệm của chúng con. Kỷ niệm của những năm tháng thời thơ ấu lại trở về đầy ắp trong tâm trí. Bao nhiêu âu yếm ân cần mà Mẹ cho chúng con 6 đứa, nay đã trở thành dĩ vãng. " Mẹ phải dỗ dành khi con té, Mẹ phải đếm từng cái mũi chích, từng cái răng con bị nhỗ, hay khổ sở chiều từng bữa ăn mà mỗi đứa mỗi ý thích. Đứa thì đòi ăn cá, đứa đòi ăn thịt mà chi phí gia đình có giới hạn. Vậy mà mẹ vẫn chiều được...
Bây chừ Mẹ đã đi thật rồi. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ,chúng con con xin kính chúc Mẹ được thảnh thơi trên nước Chúa.
Phạm văn Hiếu ( Ottawa)
(GS NLS/AG)